Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Nhớ Sơn La

Ngày bé cứ mơ ước một lần tới nơi trập trùng hoa ban trắng, ngờ đâu đến khi được đi thì lại chẳng gặp mùa hoa, may sao còn sót lại vài bông hoa ban tím, hình như đấy là cái níu kéo để mình mơ ước một lần nữa đến Sơn La.


Chả hiểu ngày bé học hành thế nào mà mình cứ tưởng Cây đào Tô Hiệu là do Tô Hiệu trồng (lại còn thắc mắc trong lòng là sao trong nhà giam có quả đào mà ăn, rồi cho hột vào vách, rồi hột mọc thành cây…). Hoá ra không phải thế. Cây đào Tô Hiệu thực ra đã mọc ở đó rồi, khi Tô Hiệu bị giam ở đó, yêu quý cây đào và chăm sóc nó, xách nước tưới cây. Lạ lùng là cây đào này một năm có hai lần ra hoa, không hiểu có phải một mùa hoa là để dành tưởng nhớ Tô Hiệu không ? Gốc đào cũ nay đã cỗi rồi, rỗng bên trong. Người ta đã phải chiết cành ghép một gốc mới bên cạnh, nhỏ nhỏ đó. Ai có muốn lên thăm thì thu xếp mà lên thăm đi nhé, kẻo vài năm nữa gốc cũ không còn nữa đâu.


Nhìn xà lim ngầm, và khi đi trong hành lang xà lim ngầm chắc chắn mọi người còn nguyên cảm giác như mình thôi, lành lạnh, sờ sợ. Thử cảm giác nằm dưới xà lim, thú thật, sợ quá, không dám một mình…

Thăm công trình thuỷ điện lớn từ khi nó đang được xây dựng, quả thật, nhìn từ trên xuống, thấy cái xe ben chỉ bé tẹo như bao diêm, eo ôi, hùng vĩ…

Tối uống rượu, múa hát ở bản, các em gái Thái làm các anh trai HN ngất ngây, mấy ngày sau chưa tỉnh.

Anh qua cao nguyên lên Sơn La lộng gió

Áo cón trắng – xanh làm anh bỡ ngỡ

“Chén rượu vòng tay” cho lòng anh thương nhớ

“Tình xuân trên núi” ơi, sao anh phải quay về ?

T/b : “Tình xuân trên núi” là một kiểu uống rượu còn “ác liệt” hơn kiểu này.

Sáng hôm sau chia tay Sơn La với món Nậm Pịa nổi tiếng mà “em cứ ăn đi, về Hà Nội làm sao có được”…


8 nhận xét:

Lana nói...

Viết tiếp cho một chút Nậm Pịa là thế nào chứ.

Những phóng sự như thế này rất thích, không được đi du lịch bằng chân thì cũng bằng mắt vậy. Cảm ơn PTN nha.

Nặc danh nói...

Không cần vài năm đâu, gốc đào cũ đã biến mất không còn dấu vết

Moon nói...

Đúng vậy chị, có nhiều nơi tạm thời chỉ có thể đến bằng mắt. Chị post thêm hình cho bà con đi ké với nha chị

Mía nói...

Cũng ké, hình nhiều nhiều đi chị:)

PTN nói...

Đúng là phải viết rõ hơn chút về Nậm Pịa thật. Nậm là nước, Pịa là một bộ phận của con vật. Hôm đó, bọn em ăn là Nậm Pịa Dê, nguyên si bộ lòng của con dê (tất cả các thứ trong ấy nhé), thả vào nước đun. Món ấy khi ăn nó đắng đằng, có mùi mùi... hì hì, (thú thật, em không ăn được !). Đại loại là các con vật ăn cỏ đều có thể làm món này như trâu, bò, dê, nhím, don... Hồi ở HG, món này nhà em nấu của don và nhím nhiều lắm. Nhưng nói chung em vẫn không ăn được.

Ối, nhanh thế á, ảnh này mình chụp cách đây 2 năm thôi. Hì, vậy là tấm ảnh này của mình giá trị cao hẳn nhỉ ?

PTN nói...

Nhất trí với Moon và Mía, sẽ thêm ảnh, nhưng có thể phải mai nhé, hichic,

Titi nói...

Chị có chụp ảnh cận không? Lần sau zoom vào mẹt nhiều tí nhé. Da chị đẹp mờ :-)

PTN nói...

Hí hí, được Titi khen vậy, lần sau cứ ảnh nào cái mẹt rõ ràng nhất thì ta khoe hàng...