Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Hạn

Chiều thứ sáu, 2/3, Nó đang đi từ Đê La Thành sang Kim Liên mới thì bị một con bé phóng rất nhanh từ bên kia đường quặt sang đâm sầm vào, cả hai đứa lăn ra đường. Nó dậy, thấy mình không sao, dựng hai xe lên và hỏi chị có sao không, xe có sao không để em sửa cho... Con bé kia chân hơi tập tễnh, bảo Nó chờ người nhà ra đã. Thằng bồ nó ra, chẳng hỏi han gì, đấm liền cho Nó 2 quả vào mặt. Nó choáng, nằm lăn ra đường. Người qua đường đưa Nó vào Bạch Mai và gọi Bố Mẹ. Bố Mẹ vào đến nơi vừa kịp đưa Nó đi chụp CT, Xquang, siêu âm. Một quả đấm vào má trái làm vỡ thành trước xoang hàm. Quả đấm vào mắt phải làm tím bầm, tụ máu và tổn thương mắt.
Xương vỡ thì Mẹ mời được ông lang ở Bắc Cạn xuống đắp thuốc lá. Phải nói là thuốc rất hiệu nghiệm. Trước khi đắp thuốc Nó chả cho ai sờ vào mặt, khi ông lang ấn ngón tay vào chỗ vỡ Nó kêu đau ầm ĩ. Thế rồi, sau hơn 3 tiếng đồng hồ đắp thuốc, Nó đã đỡ hẳn. Lúc trước Mẹ bón cháo, phải miếng cà rốt nghiền chưa kĩ Nó cũng bảo miếng cà rốt to, vì đau ngại nhai mà. Đắp thuốc xong, Bố bắt ăn thử cái xúc xích thì thấy Nó đã há miệng được to, nhai được rồi. Theo như ông lang nói thì thuốc đã kéo xương cho liền lại, nhưng chưa cứng ngay được, mà đợi vài ngày sau sẽ ổn hẳn, trong thời gian ấy chịu khó kiêng ăn tanh, tóm lại chỉ nên ăn thịt bò và thịt lợn.
Mắt phải đang bị tổn thương, Nó bảo khó chịu nhất là hai mắt không nhìn được cùng một điểm, vì con ngươi di chuyển đang đau mà. Thôi đành phải chịu khó tra thuốc, uống thuốc và nằm nghỉ dưỡng chứ làm sao bây giờ được.

Sau vài hôm hoảng hồn, hôm nay Nó đã đỡ đỡ. Mẹ hỏi, sao lúc dựng xe dậy thấy không sao cả con không đi học đi mà còn ở đó làm gì ? Nó bảo, chị ấy bảo đợi người nhà chị ấy ra đã, con nghĩ ngồi cùng chị ấy một tý, vì hình như chân hơi tập tễnh, ai ngờ người ta đánh mình. Làm ơn mắc oán, mình thương người ta mà sao người ta chả thương mình.

Thế đấy con ơi, cuộc sống không phải khi nào mình đúng thì cũng ổn hết đâu. Nhưng thôi con ạ, lại có người khác tốt với mình. Trong lúc mơ màng con biết là có ai đó trong đám đông rút ra 200 ngàn, đưa cho 2 anh thanh niên đi taxi đưa con vào viện. Bố Mẹ đã kịp hỏi tên và giữ được số điện thoại của anh ấy. Khi con khỏe hẳn, Mẹ sẽ gọi điện mời các anh ấy đến nhà mình ăn cơm. Nhưng còn ai đó tốt bụng đã đưa tiền kia thì làm sao Mẹ tìm được bây giờ. Xin được chia sẻ lời cám ơn con người tốt bụng ấy đã giúp đỡ con khi gặp nạn.

Chuyện biết sau khi ở đồn công an về : Cái thằng đấm con ấy, nó cũng sẽ chẳng ra gì. Bố mẹ mất sớm, 4 anh em ở ngôi nhà 26m2, nó đã từng có 1 tiền án về tội trộm cắp gì đó, vợ nó đang có bầu đứa thứ 2. Cái con bé gọi nó đến ấy lại là bồ của nó, cũng đang có bầu ! Tối hôm ấy ở đồn công an Nam Đồng, anh nó đến chửi nó một chặp, vợ nó xâu xé bồ nó một chặp... Chính vì gia cảnh nó thế, nên khi vợ và chị gái nó xúm lại xin Bố tha cho nó, đừng làm khó dễ nữa, vợ nó xin đền bù một chút tiền thuốc men, nên Bố cũng đồng ý. Bố cầm 5 tr, cho anh công an 500K, cho lại nó 500K (và bảo, mang về cho con mày, tao cho con mày, chứ cả như mày thì tao không cho đâu). Thằng ấy cám ơn rối rít và bảo, cháu chả thấy ai tốt như chú ! Hôm sau Bố đi lấy xe, lại cho anh công an giữ xe 300K, anh ấy bảo, phải anh chứ em á, không bao giờ em cầm 5 tr đâu nhé, ko đủ tiền thuốc lấy làm gì ! Ừ, nhưng thôi em ạ...

Còn chuyện này nữa Mẹ không biết có nên kể cho con ? Tối hôm trước, thấy 2 công an đến tận bệnh viện nói với Bố, thằng này nó đã có 1 tiền án rồi anh chị ạ, nếu anh chị giải quyết tình cảm cho nó thì nó đỡ, chứ nếu làm hồ sơ đưa nó ra pháp luật, khéo nó tù vài tháng như chơi ! Thấy thế, sáng sau khi Bố đi Mẹ dặn, thôi, cũng là cái hạn của nhà mình anh ạ, giải quyết thế nào thì giải quyết, chứ o ép nó quá, chuốc thêm thù oán, mà mình thì chả hết hạn đâu. Giải quyết xong, trước khi về, Bố hỏi, thế công an lấy của mày bao nhiêu ? 2 tr chú ạ ! Ồ, hóa ra chỉ công an ở giữa là ... có lợi ! Bố bảo với Mẹ, anh buồn mãi khi đi từ đồn công an về !

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

...


Tấm ảnh này được chụp ở quán Lẩu Cháo cách đây khoảng 2 tháng, quả tình mình mới thấy ở mỗi Thái Nguyên có món Lẩu này. Hôm ấy, có bạn mình dưới HN lên thăm mẹ, cả nhà kéo nhau ra Lẩu Cháo, mẹ bảo, uh, đi ăn món này mẹ thấy ăn được (chả là răng mẹ không tốt, đi ăn ngoài là rất ngại). Mình không nói gì nhưng trong bụng nhủ, không biết mình có đưa mẹ ra đây được lần nào nữa không.
Cách đây 3 tháng, mình chẳng muốn nghĩ gì nữa khi nghe tin về bệnh của mẹ. Lạy Trời Phật, đến giờ cũng chưa biết ra sao, nhưng mẹ vẫn "chung sống hòa bình" với bệnh trọng trong sự hồi hộp nín thở của cả nhà.
Khoảng 3 tuần nữa, khi uống hòm hòm số thuốc đã lấy về, sẽ đưa mẹ đi khám lại xem thế nào. Dấu hiệu tốt đẹp là bụng mẹ đã mềm lại, không còn căng cứng, gõ bung bung vì nước dịch nữa... Ơn Trời !