Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Mường Phăng

Sáng qua thấy tivi nói sinh nhật Cụ Giáp, mình khoái quá. Vậy là vô tình mình thăm chiến trường của Cụ đúng dịp này, khoái !

Cách Điện Biên Phủ khoảng mươi mấy cây số gì đó, rẽ vào Mường Phăng, là nơi đặt đại bản doanh của Cụ Giáp trong chiến thắng lịch sử mấy mươi năm trước. Có lẽ chẳng ở đâu như nơi này, hướng dẫn viên du lịch có ở đây cũng chẳng có cơ hội mà hành nghề. Đoàn mình vừa tới chân núi, lập tức một đoàn các bạn tý hon (vì mình thấy có cả em bé chỉ khoảng 3 - 4 tuổi) bám theo luôn. Mình được một cậu bé áng chừng 13 - 14 tuổi đi ngay cạnh.
"Ngày 19 tháng 4 năm 2004, Cụ Giáp lên thăm chiến trường xưa và thăm cụ Bóng, tặng cụ Bóng một cái xe đạp điện đấy ợ".
"Cụ Bóng là người đưa cơm từ dưới bản lên cho cụ Giáp đấy ợ. Năm nay cụ Bóng 90 tuổi, kém cụ Giáp 11 tuổi đấy ợ".
"Bây giờ, con trai cụ Bóng làm chủ tịch xã đấy ợ".
"Đây là hầm và lán làm việc của trưởng ban thông tin liên lạc Hoàng Đạo Thúy đấy ợ".
"Đây là đường hầm mà các chiến sĩ thông tin liên lạc đi lên chỗ cụ Giáp đấy ợ".
"Đây là hầm của trưởng ban tham mưu Hoàng Văn Thái đấy ợ".
"Đây là hầm Cụ Giáp đấy ợ, đi thông sang hầm của tướng Hoàng Văn Thái đấy ợ".
"Nơi này khi chiến thắng, dân bản góp 3 con trâu đấy ợ. Cụ Giáp mổ 1 con khao dân bản, còn 2 con khao chiến sĩ đấy ợ".
"Chúng cháu không cần gì ở Cụ Giáp đâu ợ. Được nhìn thấy Cụ Giáp là vui lắm rồi đấy ợ".
"Lịch sử của quê hương chúng cháu thì chúng cháu thuộc đấy ợ".
"Mỗi ngày chúng cháu đi mấy lượt đấy ợ. Cứ có khách đến thì đi thôi ợ".

Vân vân và vân vân...........

Khi xuống núi, các hướng dẫn viên nhí ấy chỉ cần mỗi khách hàng mua cho chúng 1 - 2 gói thuốc, mỗi gói 10 - 20 K, mà lúc đầu mình cứ thấy chúng cầm khư khư trong tay. Mình chẳng biết làm gì với gói thuốc ấy, nên rút 10 K đưa nhưng cậu bé không thích, cứ muốn mình mua gói thuốc trong tay cậu.
Điều làm mình thấy rõ bản tính hiếu khách là các cậu bé, cô bé ấy bao giờ cũng nhường đường dễ đi cho khách, còn chúng thì đi vào chỗ đường đất, mấp mô bên cạnh. Không cần đợi khách hỏi, chúng tự thuyết minh, và thuộc làu làu. Đường chỗ nào cũng thông thạo.
Vui nhất là các em bé 2 - 3 tuổi, cứ 5 - 6 bé đứng thành một tốp, khi có khách đi qua thì giơ tay vẫy chào, trông rất yêu. Lần này đi, mọi người quên mất không chuẩn bị kẹo, trong túi có bao nhiêu rút ra hết mà không đủ chia, thế là tiền lẻ thay thế...
Lên xe ra về, mọi người cứ nhắc đi nhắc lại câu "Chúng cháu không cần gì ở Cụ Giáp đâu ợ. Được nhìn thấy Cụ Giáp là vui lắm rồi đấy ợ".


(Mới đi về chưa kịp ảnh ủng gì, nợ lại mọi người vậy, sẽ xin bổ sung sau). Mà nhìn 2 cái hầm, hầm Cụ Giáp và hầm ĐờCát, mới thấy các cụ nhà mình giỏi thật. Hầm mình đào vào núi, tường vách đất nguyên sơ, hầm nó hoành tráng hẳn. Thế mà cũng chiến thắng mới kinh !

Đặt gạch.

Lâu quá không vào được blog, thử còm tại blog mình mà không được, thử đặt cục gạch vào đây phát xem sao.

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

Mùa ổi chín !


Cách đây mấy năm, mình lọ mọ nhờ người mua được cây ổi giống mới tận trường ĐH Nông Nghiệp về trồng. Mùa này là mùa thứ 4 được ăn quả. Ngay năm đầu cây đã rất sai quả, không như lệ thường mùa quả bói chỉ loáng thoáng. Chắc tại giống mới.
Giống ổi (tên gì người mua chả nói cho mình rõ) quả roi rói, không to lắm nhưng giòn mà ngọt. Năm đầu tiên, quả rất ngon, nhà có ít người nên hầu như mình vặt mang đến cơ quan để mọi người cùng ăn cho vui. Một hôm vui tính thế nào chồng bảo, để anh mang một túi lên văn phòng anh. Chao ơi, sau lần đó, mọi người biết cây ổi ngon, chú ý đến nó, thế là cơ hội cho mình mang đi giảm hẳn.
Sang năm thứ 2 và thứ 3, thậm chí mình còn đùa, mùa này em chưa kiếm được quả ổi nào ưng ý đâu nhé, muốn ăn toàn vặt xanh một tẹo, vì hầu như nó chả kịp chín ! Mà hồi đó mình còn chăm, chả biết nghe ai bảo, mỗi năm chôn ít lòng cá, lòng gà gì đó (đại để là ít chất đạm) xuống gốc, nên quả sai và ngọt.
Năm vừa rồi mình lười hay quên chả rõ, không chôn được tí đạm nào vào gốc ổi. Đến mùa, cây vẫn sai, chỉ tiếc là đang ra hoa và quả thì anh thợ vườn của Văn phòng làng trẻ chặt bớt mất 1/3 cành vì nó lòa xòa ra đường đi. Quả thật năm nay, chất lượng ổi giảm hẳn. Có lẽ vì ổi bớt ngon đi nên mọi người cũng lơ là, mình thấy nhiều quả chín ghê, chả ai vặt mấy. Tuần này đang rộ nên ngày nào mình cũng được vặt một túi mang đến cơ quan. Mình cứ nghĩ không ngon lắm nhưng mọi người thích và khen "ngon mà, ổi bán ngoài đường cũng thế mà, đây lại là ổi sạch nên quá ổn !".
Thấy mọi người thích ăn nên mình vui lắm, sáng dậy là chạy ra vặt ổi. Chồng đùa, vợ mình thu hoạch là giỏi nhất, mình chả nhìn thấy quả nào mà hắn cứ vặt hàng túi. Chồng đâu có biết, không chỉ là vặt ổi, mà đó là mình được trở lại cảm giác tuổi thơ của mình, giữa vườn cây ăn trái rậm rì của ông nội. Khu vườn suốt một thời thơ ấu mình lang thang trong đó, sống hồn nhiên như cây cỏ, để rồi lớn lên mới biết rằng, mình đã có một tuổi thơ thật hạnh phúc.
Giờ đây, con trai mình lớn lên giữa phố xá đông vui, nó hoàn toàn không có được những cảm giác sống giữa thiên nhiên như mình hồi bé. Mình đã không cho con được một tuổi thơ như ông bà nội đã cho mình !


Cảm ơn cây ổi, cảm ơn mọi người đã thích ăn !
Nhất định mùa sau mình sẽ chăm bón cây tốt hơn, để trái sai và ngọt.