Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

Bất chợt

Không hề có trong dự định là năm nay sẽ ra biển, kể cả là đã nhất định từ chối sự chèo kéo, nhưng một sự vô tình đến không ngờ lại làm mình có mặt ở biển, lại là có mặt cùng 2 thành viên đã có ở đó trước mình.



Chụp được tấm ảnh này là quý giá lắm, vì chẳng mấy khi chàng ấy chịu tạo dáng trước ống kính để bố mẹ chụp ảnh cả.

 
 Mẹ và chàng ấy có khá nhiều ảnh biển nhưng toàn kiểu "mẹ đồ tắm, con đồ trên bờ" ngồi cạnh nhau thôi, hôm ấy chàng lại có vẻ dễ tính thế cơ chứ.



 Chàng ta tự chụp bóng mình trên bờ biển, chẳng hiểu sao trái tim lại bị chia đôi thế kia, hic hic...





Mình vốn thích biển vắng thế này, hay tại từ khi còn mười mấy tuổi đã bị nhồi vào đầu câu thơ của Nguyễn Bính, "đừng tắm chiều nay biển lắm người" ?



Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

Những con số

Mình đọc được một cách tính số thế này : Cộng các chữ số của ngày tháng năm sinh vào với nhau, cộng cho đến khi chỉ là số có 1 chữ số, thì số ấy được gọi là số mệnh của người ứng với ngày tháng năm sinh ấy. Chẳng hạn, một người sinh ngày 01/01/1971 sẽ có số mệnh là : 0+1+0+1+1+9+7+1 = 20 = 2+0 = 2.

Theo cách tính như vậy thì số mệnh của mình là 7.

Cách đây vài năm, khi đang dùng số đtdd cũ (không đẹp lắm mà cũng chả có gì liên quan đến mình), mình tìm được số đtdd mới, khá đẹp, mà lại có tổng các chữ số (đến cuối cùng) là 7. Thế là đổi luôn, sang số mới.

Cách đây 1 ngày, vô tình mình lại có số biển đăng kí xe máy, tính tổng đến cuối cùng cũng là 7, hic hic, thấy vui vui (mà biển lại khá đẹp nữa chứ), cảm ơn anh công an. Thề có trời đất, mình chả bao giờ phải đi đăng kí xe cả, đến lúc thấy anh công an ghi sổ bảo mình sang lấy biển đi, mình mới biết anh ta đã chọn cho  mình một con số rồi. Vội vàng kêu, anh chọn cho em số đẹp đẹp một tý, anh ấy bảo, số 59 đuôi là số đẹp đấy em ạ, em có bàn tay rất đẹp và hợp với con số này, hôm nào đến lấy hồ sơ anh sẽ xem cụ thể cho nhé ! Hi hi, mình sít lăn quay ra đất, vì từ bé đến nhớn mình vẫn mơ ước một bàn tay búp măng, hay ít ra cũng thanh mảnh gì đó, còn tay mình thì... xấu tệ !

Đang nghĩ có lẽ nên nhờ thằng con đi lấy hồ sơ hộ, không biết có được không. Hôm qua ỉ cho Nó vụ đi nộp thuế và đăng kí xe mà không được (đấy, ở HN khổ thế, chứ ở tỉnh mình ấy à, biết nhau cả, chả bao giờ mình phải đi làm mấy vụ thế này!).

Hi vọng khi bắt đầu sở hữu thêm một số đẹp và hợp với mình thế này, mình sẽ gặp điều gì may mắn !

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

Lại vào viện

3g chiều thứ 6, Nó gọi, mẹ ơi, về đánh cảm cho con với, con sốt.
Về đến nhà, mẹ thấy lo lo, bố đi công tác, nhỡ đêm con sốt cao thì sao, thôi không đánh cảm con ạ, để mẹ đưa sang viện E truyền, đỡ sốt.
Sau khi truyền 2 chai nước, 1 chai giảm sốt, 7g30 hai mẹ con về đến nhà. Nó chỉ ăn được 3 thìa cháo, rồi nôn hết. Kể từ đó đến 2g đêm, nôn 4 - 5 lần, chả có gì trong bụng, nôn ra mật ! Trời ạ, giờ cứ nghĩ đến cái thứ nước lờ lờ vàng đó là mẹ sợ.
Sáng thứ 7, hai mẹ con lại vào viện, lại truyền. Lại 1 chai hạ sốt và 3 chai nước. Nó không sốt cao, từ sáng đến 4g chiều chỉ nôn 2 lần (chắc tại trong bụng chả có gì mà nôn), BS lại cho 2 mẹ con về.
Vẫn không thể ăn được gì, con cứ ăn vào lại nôn, sợ và mệt nên chả chịu ăn. Song đến 9g tối tự nhiên đau đầu dữ dội, Nó ôm đầu lăn lóc, mẹ sợ quá, lại đưa luôn vào viện.
Lần này, BS trực cấp cứu cho thẳng vào khoa truyền nhiễm, sau một hồi thuốc men cấp tập, Nó bớt đau và thiu thiu ngủ.
3g sáng, lại những cơn đau đầu cấp tập, nôn (chả có gì để nôn, toàn ra tý mật). BS bảo, có lẽ cháu bị viêm màng não chị ạ. Mẹ lo quá, Nó toàn ốm vào lúc bố đi vắng !
Đến 8g30, BS quyết định chọc tủy sống để xét nghiệm, đồng thời sau khi chọc tủy cũng sẽ đỡ đau đầu. Chưa lần nào mẹ biết vụ chọc tủy này nên cũng sợ sợ xong BS không cho vào phòng, đứng ngoài chờ. Rồi cũng xong, cô y tá ra bảo, may nhé, nước trong, có nghĩa là không phải viêm màng não mủ, virud thôi. Sau đó, Nó phải nằm bất động vài tiếng đồng hồ. BS cho đơn thuốc, dặn mẹ mua và dùng ngay. Tạm ổn ổn một chút, BS trực đêm đó ra về.
Ngay sau đó, BS trực ngày chủ nhật tới, xem xét một hồi, rồi lại gọi mẹ ra, lại cho đơn thuốc, dặn đi mua ngay tại nhà thuốc đã ghi trong đơn, cho dùng ngay. (Thú thật, ghét nhất BV E chi tiết này, điều trị bệnh nhân gì mà chả có phác đồ, mỗi BS cho 1 đơn thuốc, cách nhau chưa đầy 1 giờ đồng hồ !). Mẹ đi mua về, may mà nghĩ ngợi vân vi thế nào, lại chưa thấy BS đâu để hỏi lại, chưa cho con dùng.
Chừng 11g, Nó lên cơn đau đầu khủng khiếp, khóc ầm ĩ, đang mẹ khóc con khóc thì chị Hảo và anh Thành tới. Thương Nó quá, khi biết là viêm màng não thì lo lắng về việc điều trị (quả thật từ lúc BS thứ 2 cho đơn, mẹ đã không an tâm, cứ thấy bất an thế nào). Sau vài cú điện thoại tư vấn, mẹ và anh chị quyết định chuyển Nó sang Bạch Mai. Thế là bỏ lại 2 đơn thuốc dở dang mới dùng có 1 ống, Nó nhập vào Khoa Truyền nhiễm BV Bạch Mai. Nằm được trên giường bệnh viện thì bố cũng vừa về tới, mẹ thấy bớt lo đi hẳn.
Đúng là viện rất đông, đúng là quá tải, nhưng thú thật, thà chịu sự đông đúc quá tải để được điều trị theo một phác đồ thống nhất, và nhất là yên tâm không bị cảnh tý tý lại chạy đi mua thuốc theo đơn của BS. Ở Bạch Mai, mọi thứ thuốc BS kê đều được dùng luôn tại chỗ, có bảo hiểm hay không đều thế. Người nhà bệnh nhân chỉ còn việc trông nom truyền dịch, uống thuốc, lấy cơm cháo cho bệnh nhân...
Mấy BS bên viện E nói, cháu chớm viêm màng não mủ, nặng đấy, nằm điều trị nhanh nhất là 10 ngày đến 2 tuần, thậm chí 3 tuần đấy chị nhé. Mẹ đã lo lo, nghĩ xem nếu con nằm viện 2 - 3 tuần thì sắp xếp công việc nhà thế nào. Sang Bạch Mai, mấy BS bảo bệnh này thường nằm lâu, nhưng cháu nhẹ thế này chắc nhanh thôi, mẹ đỡ lo hẳn. Từ chiều chủ nhật, Nó được điều trị tích cực tại phòng cấp cứu, sáng thứ 2 đã chuyển lên phòng điều trị, từ đó bắt đầu ăn được ít cháo, đã không đau đầu nữa. Sáng thứ 3, BS chọc tủy sống để xét nghiệm lại. Nó bảo, mẹ ơi, hình như họ không tiêm thuốc tê đâu, chỉ bôi ngoài tý thôi, bên viện E có tiêm mũi thuốc tê nên đỡ đau hơn mẹ ạ.
Sáng thứ 4, BS bảo mẹ, cháu đã hồi phục, thực ra có thể cho về, nhưng nếu yên tâm thì nên để cháu điều trị đến cuối tuần, cho hết liều kháng sinh, tốt hơn, không sợ di chứng gì chị ạ. Mẹ mừng quá, đúng là Nó hồi phục rất nhanh, ăn uống được và tỉnh táo, mẹ bảo bố, bố cũng nhất trí với BS, thứ 6 ra viện. Ngày thứ 5 và thứ 6 trôi qua trong viện hình như thật nhanh.
4g chiều thứ 6, bố mẹ và Nó về đến nhà, nhưng quả thật, đến lúc đó mẹ mới thấy mệt rũ cả người, ngủ luôn được một giấc ngắn.

Có chuyện này ban đầu mẹ giấu Nó, mãi sau mới kể lại. Chuyện là từ hôm thứ 3, tự nhiên Nó bị nấc. Đủ các kiểu mẹo, rồi uống nước, nhịn thở... không sao khỏi được. Đến tận chiều tối thứ 4 vẫn chưa khỏi. Bố mẹ lo lắng, hỏi BS xem liệu có phải do chọc tủy sống có vấn đề (chả là Nó kêu đau hơn lần trước) mà gây nấc hay không, BS khẳng định là không phải. Khoảng gần 10g tối, Nó nấc mạnh, to hơn, liên tục hơn. Mẹ lo quá, chạy ra hành lang thầm thì gọi điện nhờ ông nội thắp hương Bà nội, để Bà phù hộ cho khỏi nấc. Mẹ gọi điện xong, vào phòng được vài phút thì thấy Nó khỏi hẳn. Đến khi ông gọi điện thông báo đã thắp hương bàn thờ Bà, và cả bàn thờ tổ tiên nữa, thì mẹ vội vàng, ông à, cháu ổn rồi ạ. Ông giật mình, nhanh thế à, thiêng thế...




Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Ảnh mới










Nhanh thật, mới ngày nào mình lơ ngơ vào cơ quan, rồi lễ kỉ niệm 45 năm, 50 năm... Quay đi quay lại, hôm nay đã lại chụp ảnh làm Kỉ yếu 55 năm. Chả trách mình già đi. Chớp mắt đã 10 năm. Hình như 10 năm qua mình chả làm được gì ngoài mấy việc vớ vẩn. Cũng thấy nao nao thế nào.