Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

2 ngày làm khách VIP

NGÀY 1

- 6g30 khởi hành từ Giảng Võ. Đoàn có 16 người, vừa đẹp.
- Chú B.G.Thịnh và cô Lụa ; thầy Đ.T.Đồn và cô ; chú N.T.Khôi ; thầy N.Đ.Thâm ; chú D.T.Khang ; anh V.Đ.Tuý và chị Phượng (hì hì, toàn cự phách)
- Huyền, Liên, Quỳnh, Thắng, Lượng, M.Thanh, H.Anh
Đoàn đi có Quỳnh say quá, may mà mình ngồi gần đó nhưng ko đến nỗi, hì, chắc tại được đi chơi.
Đến huyện đảo Vân Đồn, Bãi Dài, gửi lại ô tô, cả đoàn xuống đi bộ ra cầu tàu. Lên canô ra, đã thấy bóng chị thấp thoáng váy đỏ đứng trên tàu chờ mọi người. Tay bắt mặt mừng vì thực ra đã mấy năm mọi người mới gặp lại nhau. Chị ôm lấy Thầy, nói, Thầy ơi, Thầy vẫn thế, nhưng mình biết, chị động viên Thầy đấy, mấy năm nay Thầy già đi nhanh thật. Nghe đâu chị đóng con tàu này 20 tỷ, thế mà chưa khai thác du lịch, chỉ để chiêu đãi mọi người là chính, thỉnh thoảng có đoàn khách VIP ai đó quen, nhờ một cuốc thôi. Thấy sườn tàu một bên ghi Honey Moon, một bên có lôgô Yến Long. Tầng 1 của tàu gồm 16 phòng đôi, nhưng hôm nay ít người nên chị bảo, cứ mỗi người 1 phòng. Hic hic, mình thì không thích, đi đâu cũng hay ngủ cùng chị Huyền, quen mất rồi, ngủ một mình sợ ma lắm. Tầng 2 là phòng hội thảo ở giữa, hai bên là bàn ghế gỗ, có cả giường nữa, dùng để ngồi chơi, ngắm cảnh khi tàu đi trong vịnh.
Theo dự tính là 12g ăn trưa trên tàu, nhưng đi đường hơi chậm nên mãi 1g mới bắt đầu ngồi ăn. Ai cũng đói meo, cộng với thức ăn ngon nữa nên ăn vèo vèo. Cá hồi, giò, mỳ xào tôm, cháo hàu, cơm canh (cua + cà khé), hoa quả… ăn gì tự chọn, tự lấy. Món cá hồi làm rất khéo, nửa như rán, nửa như nướng. Ăn ngon hơn nữa khi chị giới thiệu, anh Long nấu toàn bộ đấy, hôm nay anh Long tình nguyện làm đầu bếp phục vụ các khách “VIP hơn cả VIP” (chị bảo khách VIP không được chị và anh Long tự tay làm mọi thứ để đón tiếp thế này đâu). He he he, mọi người cười khoái chí, quyết định tận hưởng 2 ngày làm khách VIP thật bõ thì thôi.

Ăn xong tàu cũng vào gần đến đảo. Cảnh đẹp quá, mình trnah thủ được chị H.Anh chụp cho khá nhiều ảnh. Mảy ảnh của mình mang đi đâm ra bị ế, vì ở đây toàn tay máy chuyên nghiệp cả. Mình cất luôn máy, không mở ra, đi làm người mẫu cho sướng, hi hi. Chồng gọi điện hỏi thăm tới nơi chưa, mình bảo, đang biển xanh, cát trắng, nắng vàng, đẹp quá đi mất. Ối trời, lãng mạn quá.

Buồn cười quá, mọi người hỏi Quỳnh còn say không, Quỳnh bảo có đi đâu, tàu cứ đứng yên thế này nên chả say gì cả. Mọi người cười ầm lên, cả Quỳnh và Liên đều bảo, thì đang đứng yên mà, có thấy chạy gì đâu. He he he, mình trêu, Quỳnh lấy Liên làm mốc, Liên lấy Quỳnh làm mốc nên không ai thấy tàu chạy cả, thế này mà khi đi dạy về chuyển động tương đối, cô giảng trò không hiểu thì quát ầm lên đấy.

Khoảng 3g, mọi người lục tục chuẩn bị xuống tắm. Bãi tắm chỉ có mỗi đoàn mình, sướng thật, mình chưa bao giờ được tắm như thế thì phải.

Tắm thoải mái xong, lên ngâm bể bơi nước ngọt. Đảo rất hay, có 1 hồ nước ngọt trong xanh, khá lớn, mà chỉ cách bờ biển hơn trăm mét. Chụp rất nhiều ảnh trên bờ hồ, chiều nắng đẹp, các chị tha hồ tạo dáng nhé. Máy ảnh của chú Khôi 14.1 mega ; rum 14 lần, hình như xịn nhất, chụp thế nào mà hoàng hôn có màu vàng thật lạ, thật đẹp, ai cũng mê. Mình ké được mấy cái làm người mẫu trước hoàng hôn, đẹp quá, chú Khôi cứ trêu, bán bản quyền 1 Tr đấy nhé, hi hi… Lại còn con cá rô biển nặng 6 kg nữa chứ. To thật, anh Long móc hẳn lên để mọi người chụp ảnh, vụ này thì chết cười, có 1 cái ảnh mà tay chị Huyền “nổi tiếng” luôn, khakha…

Ăn tối trên bờ bể bơi. Chị đã kịp lát sàn gỗ quanh bể, nên rất sạch. Có món ngao (tuyệt ngon, rất tươi, chắc thịt, ngọt mê li), món hàu sống, cá ngừ sống, cá rô sống ăn kèm lá mui (một loại lá trên đảo, theo như chị nói thì ngày mới đến, dân trên đảo nói lá này ăn với cá sống không bao giờ lo gì cả, nó có kháng sinh đấy). Huhuhu, mình sợ món sống, không dám ăn, vì không biết làm thế nào cho nó qua cái miệng mà không có cảm giác kinh kinh cả. May quá, nhiều người cũng không ăn, thế là chị Yến bảo đem xào qua, hichichic, rất nhiều người đồng tình. Ăn ngon quá cơ.

Ăn xong, mọi người ngồi thành từng nhóm nói chuyện vui vẻ. Chết cười là mình thích nghe chuyện ma, nhưng lại sợ đêm không ngủ được. Đến đoạn “đêm ngủ thấy đầy người lên tàu, anh Long bảo, sao mọi người lên tàu tôi nhiều thế này” thì chị Yến bảo, Thắng chạy ra chỗ khác đi, không đêm không ngủ được đâu, hì hì, mình chạy vội.

11 giờ đêm mới về phòng, mở cửa hết cỡ đón gió biển đêm, ai cũng có một giấc ngủ ngon (hihi, có mỗi chị Huyền đêm thức mất độ 20 phút nhưng sáng ra lơ mơ bảo, cả đêm tao chả ngủ được, mệt quá…)



NGÀY 2


Sáng ra thời tiết thật đẹp, chị em đua nhau lên bờ chụp ảnh, xuống biển khoả chân chụp ảnh, hì hì, hôm qua chắc chưa bõ.

8 giờ, cả đoàn bắt đầu ăn sáng trên đảo, chợt nhận ra thiếu chú Khôi. Chị Huyền sợ quá, vì chú ngủ một mình. Lượng chạy về tàu, gọi điện lên, chú Khôi ngủ muộn nên dậy muộn thôi, mọi người cứ ăn đi, không có chuyện gì đâu. Hic, hoá ra đêm qua trăng đẹp quá, chú Khôi không ngủ được, đi chụp ảnh đêm trên biển, 5 giờ mới ngủ, thảo nào…

Món ăn sáng thật tuyệt, mì tôm xào hải sản, bánh gật gù xào hải sản. Ngon đến nỗi chị Huyền bảo, không biết mì này mì gì nhỉ. Anh Long cười, mì bình thường thôi, nhưng gia vị ngon nên ngon đấy chị ạ. Có món bánh gật gù thì đúng là đặc biệt, như bánh phở của mình, nhưng mỏng, và cuốn chặt lại thành cuộn tròn, cắt dài bằng 2 đốt ngón tay, xào hải sản ăn ngon tuyệt. Anh Long đúng là đầu bếp có hạng nhé. Khi vào ăn sáng, thầy Thâm không thấy có cháo (mà hôm qua ăn thấy ngon quá), chỉ hỏi mỗi câu, không có cháo à, thế mà anh Long đặt ngay nồi cháo, lúc thầy ăn vừa xong, anh bảo, con có cháo rồi đây thầy ạ, mời thầy nếm 1 bát. Mọi người cười, nhanh thế, nhưng chắc thầy no rồi. Anh Long mời thế nào mà cuối cùng cụ bảo, ừ, anh cho thầy một bát, hichic, thầy cũng hay mà trò cũng giỏi.

Lênh đênh trên biển từ lúc 9 giờ, chơi, ngắm núi ngắm biển, chạy từ sườn tàu này sang sườn tàu kia tránh nắng mỗi khi tàu đổi hướng, chụp ảnh,… Buồn cười nhất là có lúc một người (hay vài người) mẫu mà có đến 3 – 4 cái máy ảnh cùng chụp, ai cũng sợ máy mình ít ảnh hơn máy người kia thì phải.

Có một tàu ngư dân cặp mạn bán mực và bề bề. Con bề bề ở đây to, chắc, ăn thịt thơm hơn cả tôm. Buồn cười, chủ tàu xốc xốc rổ bề bề, nói, chỗ này 5 kg nhé. Trả tiền, xong, he he, ở đây không lo vụ cân thiếu cân đủ như HN nhỉ !

12 giờ, ăn trưa. Ghẹ hấp, bề bề hấp, gà quay, khoai tây chiên sơ, cháo hàu. Lần đầu tiên mình ăn bề bề, hì, mấy lần trước thấy nó bé bé, nghĩ bóc chắc hết thịt còn đâu, lần này mắt nhìn thấy mua dưới tàu lên, con to, tươi, nhảy giãy đành đạch, hoá ra ăn ngon ghê, làm liền 2 con và 1 con ghẹ. Vang trắng làm cho ghẹ và bề bề được mọi người xài tơi tới. Chị Huyền còn đét-xe nửa con ghẹ. Hì, chuyện này bình thường mà, ăn uống xong xuôi, hoa quả đủ rồi, đét-xe thêm tý ghẹ, thế mới khoái chứ, giữ cảm giác ghẹ ngon được lâu hơn…

Vang trắng còn làm mọi người lơ mơ nữa, tàu dập dềnh chạy, nệm êm, gió biển mát, thế là chả ai nghĩ đến xuống tắm biển nữa. Chị Yến đã giới thiệu, đi ra phía kia của đảo có bãi cát rất đẹp, nước trong xanh hơn, tắm thích hơn. Mình vẫn kịp nhìn thấy bãi cát rồi mới chìm vào giấc ngủ cuối trưa.

3 giờ chiều, tàu cặp lại bến cũ. Chị Huyền bảo, ơ, chỗ này giống chỗ chiều qua đỗ nhỉ, cũng có 4 cây dừa kìa, mọi người lăn ra cười, chết nỗi, bác ấy định hướng kém lắm kia. Hôm qua hoàng hôn lại bảo ban mai, sáng nay ban mai lại gọi là hoàng hôn, hichichic…

Lại tắm, lại tập bơi. Hihi, bao nhiêu huấn luyện viên cũng không làm cho Thắng và Huyền vượt được ngưỡng “thở” của màn bơi, đến 3 năm nay rồi vẫn thế.

Sau màn tắm lại đến cháo hàu. Hic, mọi người trêu nhau, 2 ngày làm khách VIP sắp hết rồi, tỉnh dần lại đi nhé, không mai lại tưởng mình vẫn đang là VIP…

5 giờ 30 tạm biệt đảo. Chị Yến bảo, lần này đi “nháp” thôi, để mọi người thấy thích, mọi người kể chuyện để lần sau các thầy đi đông hơn, đi vào ngày mát mẻ, leo núi được thì thích hơn đấy.

Tạm biệt Vân Đồn, hẹn có ngày trở lại…


Không có nhận xét nào: