Hôm nay, ngày mà mẹ chờ đợi lâu rồi, hic, có khi mẹ còn hồi hộp hơn cả Nó ấy chứ.
6 giờ hơn, 2 mẹ con ra khỏi nhà. Ăn xong, lên xe đi tiếp. Đến Đào Tấn, chắc thấy đường rộng, vắng, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, Nó thở phào một cái rõ to rồi bảo : Thế là đến ngày được đi thi, thích lắm mẹ ạ. Ồ, thế con chán học quá rồi, muốn thi cho xong à ? Nó cười, học lâu, chán quá, muốn đi thi cho xong.
Đường vắng nên đi nhanh, 2 mẹ con đến cổng trường mới có 7 giờ, sớm sủa thật, tuy nhiên, ở cổng trường đã rất đông, chắc ai cũng hồi hộp và muốn đi sớm cho thoải mái. Mẹ gạ gẫm, sớm lắm con ạ, đi uống cốc nước nhỉ, lúc nãy ăn xong chưa uống nước mà. Nó nhất trí, vào hàng gọi chai côca (lớn tướng mà vẫn còn thích côca !). Bà bán hàng bảo, mẹ trẻ thế mà đã có con đi thi rồi đấy nhỉ ? Mẹ thích lắm, nhưng không dám nói gì, chỉ dám cười cười, trong bụng chỉ sợ Nó không thích rồi khó chịu, mấy ngày này, mẹ không thích có điều gì làm Nó khó chịu cả. (Chẳng là từ hồi lớp 8 lớp 9 đến nay, Nó cao ngổng lên, cao hơn mẹ, đi đâu mọi người trêu là 2 chị em là tức tối, rồi về bảo mẹ từ giờ không thích đến chỗ đó nữa).
Xong, Nó vào trường, mẹ ngẫm nghĩ xem nên đi đâu ngồi chờ đến giờ đón Nó. Ăn uống thì không muốn rồi, vậy là ngại vào quán. Đến nhà ai nhỉ, sớm thế này, lại ngày nghỉ nữa, thôi, không quấy rầy mọi người. Mẹ quyết định ra công viên ngồi, xem các cụ tập thể dục.
Có 2 chuyện buồn cười ở công viên.
Chuyện 1 : Mẹ đang đọc báo bỗng thấy còi rú ầm ĩ, to lắm í, hình như mẹ ít khi nghe thấy to như thế. Bụng nghĩ, khiếp, cái xe nào mà còi to thế nhỉ. Mắt nhìn xa xa, thấy một cái gì to to, sơn xanh đỏ đang lù lù đi, nghĩ ngay là, à, chắc xe khách cao cấp đi Bắc - Nam đây, nhưng xe này to thật, còi khiếp thế ! Chưa dứt ý nghĩ, mắt đã nhìn thấy mấy cái "to to" nữa đi liền liền, chợt hiểu, à, hóa ra tàu hỏa, hihihi, hình như lần đầu tiên mẹ được nghe tiếng còi tàu hỏa rú ngoài đường. Về kể lại mọi người cười đau bụng, có ngay lời phán : Quê thế !
Chuyện 2 : Mẹ ngồi đọc báo chán, chơi game chán, gió mát hiu hiu, thấy các cụ đã về cả, vắng vắng, bèn nằm ềnh ra ghế đá tý cho đỡ mỏi. Nào ngờ, có mấy bác trung niên tập thể dục muộn (chắc tại thứ 7) đi đến, nhìn mẹ Kinh dị, hic (chắc ko hiểu tại sao lại có người nằm chềnh ềnh ra ở đây) ! Về kể lại, bố buông một câu, chắc mấy ông tưởng đói, "sâu hàng" (dẫn nguyên từ)
Đang ngồi, chợt Nó gọi, mẹ ơi, mang tiền cho con đóng lệ phí, con chả có đồng nào trong người cả. Vậy là hốt hoảng, chả kịp hỏi rõ, vội vù xe vào trường. Nó đã đứng sẵn ở cổng, mẹ lật đật mở ví, Nó rút tờ 200 000 đ chạy ào đi, hấp tấp, trông tội quá
Đầu tiên, mẹ trách mình, sao hôm nay lại không đưa nó tiền nhỉ, nhưng nghĩ lại, rõ ràng là năm nay, Bộ GD thay đổi, nộp lệ phí thi cùng lúc nộp hồ sơ rồi mà, thế nên tối qua kiểm lại giấy tờ theo giấy báo thi, mẹ yên trí là ok rồi, sáng chỉ đi, chỉ ăn, đưa vào tận cổng, chả nghĩ gì đến chuyện đưa tiền cho Nó cả.
Áy náy xong, rồi bức xúc, chả hiểu chuyện này thế nào, thôi đành phải đợi Nó ra xem sao.
Nó ra, mẹ vỡ lẽ, rồi bực, mà chẳng biết bực ai cho được. Càng nghĩ càng thấy ghét. Chuyện là, năm nay, Bộ cho phép các trường thu lệ phí thi cùng với lệ phí nộp hồ sơ luôn (chuyện này mẹ thấy ok, rất ủng hộ), thế là mỗi hồ sơ nộp đi là nộp luôn 86 500 đ. Nhưng, với khối V thì khác (vì có môn vẽ mà), cụ thể là khối V ở đây thì nộp thêm 170 000 đ, số tiền này có thể thu luôn cùng hồ sơ, hoặc khi đi thi mới nộp cũng được (nhưng điều này chả hiểu thông báo ở đâu mà không đến phụ huynh, không đến thí sinh). Thế là, phòng thi có một số các anh chị thi lại năm 2, năm 3, nộp hồ sơ ở trường thì xong rồi, ok. Còn các cháu nộp hồ sơ theo trường phổ thông thì trường thu, trường không, mà không thu thì chắc cũng chả phụ huynh nào để ý, vì thấy số tiền nộp mỗi hồ sơ cũng giống các bạn rồi. Kết quả, không chỉ Nó mà trong phòng thi đó có đến chục đứa í ới mẹ ơi, bố ơi..., có đứa không có điện thoại phải mượn để gọi (may mà bố mẹ có đt, chứ không chắc phải xin chạy ra khỏi trường, tìm mệt nghỉ). Khổ thân Nó, mẹ lại không ngồi ngay cổng trường mà lượn ra tận công viên, nên là đứa được bổ sung tiền sau cùng, cứ sợ muộn, chạy như muốn ngã.
Lạ thật, có mỗi chuyện đó mà sao cứ lủng củng thế, làm cho thí sinh phải "có trục trặc" trước khi thi nhỉ ? Sáng sớm, bố đã nói, nhìn đứa trẻ con đi thi đại học đã thấy thủ tục hành chính của VN rắc rối rồi, cần mỗi CMT để biết là đúng nó thi chứ không phải ai thi hộ là được, đằng này, những 3 thứ ! Hic hic, lúc về thêm 1 nữa là 4, ngày mai nhớ phải mang đủ !
Mẹ yêu ngành GD đến thế mà với những chuyện thế này, vẫn bức xúc lắm.
(Mẹ nhớ lại, có một hôm Nó bảo, mẹ ơi, bên Bắc Ninh nhiều bạn thi XD khối V lắm, nhiều đến nỗi họ chống hồ sơ ảo, họ thu gần 300 000 đ một hồ sơ kia ! Sao nhiều thế mẹ nhỉ ?)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét