Năm ấy, cậu bé học lớp 9, lớp cuối cùng của bậc THCS. Cuối năm học này, các bạn học cùng cậu sẽ chia tay nhau, chưa biết lên THPT có còn cùng trường với bạn nào không nữa, chứ cùng lớp thì chắc là hiếm rồi.
Cậu bé có một cô bạn, không cùng lớp. Cậu học lớp D, cô bạn lớp C, hai lớp cạnh nhau. Còn nhớ, hồi lớp 7, một lần cậu đang đi giữa sân trường, gặp cô bé cầm một thanh quế dài, vừa đi vừa nhấm nháp. Cậu hỏi : - Bạn ơi, sao bạn lại ăn củi thế ? (Hihi, là cậu biết trêu bạn gái rồi đấy, chứ còn cậu á, mẹ sinh cậu ra ở miền núi, cậu lạ gì thứ đó đâu). Thế mà rồi từ đó hai bạn lại quen nhau.
Bây giờ, sắp hết năm học, không biết năm tới có học chung trường nữa không. Nhưng dù thế nào thì cậu bé vẫn rất muốn tặng cô bạn một món quà gì đó. Cậu nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi cuối cùng quyết định xin tiền mẹ.
- Mẹ ơi, mẹ cho con một món tiền nhé ! Cậu ngập ngừng mở lời.
- Uh, con muốn làm gì vậy ? Mẹ hỏi lại. Trước đến giờ, mẹ vẫn cho cậu tiền ăn sáng những khi bố mẹ không ăn cùng, tiền mua truyện hàng tuần, còn khi nào "có chuyện đột xuất" thế này cậu thường nói cho mẹ biết tiền dùng để làm gì.
- Con muốn làm một việc này mẹ ạ.
- Thế có việc gì, việc gì thì con cứ nói với mẹ chứ sao ?
- Nhưng... Cậu có vẻ ngập ngừng không muốn nói cho mẹ biết. Mẹ ơi, hay là làm xong việc con sẽ nói cho mẹ biết được không ? Con không giấu đâu, nhưng xong con sẽ nói.
- Không, mẹ không bao giờ làm thế cả. Con cứ nói cho mẹ biết con muốn làm gì, mẹ thấy đúng mẹ sẽ cho.
Thật ra, cậu bé không hề biết rằng, cách đây ít tháng, bố mẹ đã phát sốt lên vì phát hiện thấy cậu có cảm tình với một cô bạn gái. Bố mẹ đã lo lắng, đã tìm hiểu về chuyện này, và để ý cậu nhiều hơn một chút, nhất là về chuyện này.
Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng cậu đành nói thật với mẹ.
- Con muốn mua một món quà mẹ ạ.
- À, mẹ biết rồi. Con sắp ra trường, sắp chia tay các bạn nên muốn mua quà tặng bạn chứ gì ?
- Vâng ạ.
- Con mua quà cho ai nào ? Mẹ đã lờ mờ nhận ra câu chuyện nhưng vẫn hỏi thế.
- Con mua quà cho một bạn mẹ à.
- Thế tặng bạn nào ? Mẹ có biết các bạn bè của con mà
- Tặng bạn thôi mẹ ạ.
Đến đây mẹ đành phải hỏi thật : - Thế tặng bạn gái chứ gì ?
Cậu cười hì hì : - Hoá ra mẹ biết à ?
Mẹ cười, bố mẹ biết lâu rồi.
- Mẹ cho con 200 000 đồng nhé. Con mua một món quà tặng bạn An.
- Thế con định mua quà gì mà xin mẹ 200 000 đồng ?
- Con chưa biết mua quà gì cả ạ.
- 200 000 đồng là cũng được một món quà khá nhiều tiền đấy con ạ. Mẹ nghĩ tuổi các con hình như là như thế hơi nhiều ấy nhỉ ?
- Con cũng chưa biết mua gì, nhưng cũng phải có nhiều nhiều tiền trong tay chứ, vì có lẽ con sẽ rủ bạn ấy đi mua cùng mà mẹ.
- Uh, thôi được rồi, mẹ cứ đưa cho con 200 000 đồng, nhưng không có nghĩa là cứ phải mua đúng số tiền ấy đâu nhé. Mẹ thấy ở cổng trường con có quán bán quà lưu niệm cho trẻ con đấy. (Mẹ nhất định phải nói từ trẻ con để cậu biết là mình là trẻ con, chứ không phải người lớn như cậu hay nghĩ).
- Vâng ạ. Để chiều về mẹ sẽ biết nhé.
Chiều tối, bố mẹ cứ hồi hộp, không hiểu vụ này ra sao.
- Mẹ ơi, con trả mẹ tiền thừa này, 197 500.
- Ô, vậy con đã mua gì ? (Mẹ không hiểu tại sao lại còn nhiều tiền như thế)
- Con nói với bạn An là, tớ muốn tặng bạn một món quà, nhưng tớ chẳng biết mua gì cả. Hay tớ và bạn cùng đi mua nhé. Thế rồi bạn ấy chọn 1 cái huy hiệu Đoàn, 2500 đồng mẹ ạ. Ở chính cái quán mà mẹ nói đấy.
Bố và mẹ nhìn nhau, cười, và thấy sung sướng vì cái trong sáng của cậu và cô bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét