Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

Bắc Kinh 2010

Thời tiết Bắc Kinh được báo là 12độC, đã thấy nắng vàng rực rỡ dưới cánh máy bay. Từ sân bay về thành phố, những hàng cây mùa đông đã trụi hết lá, nhưng trông chúng lại có vẻ đẹp rất riêng, hơi lạnh lẽo và buồn một chút. Điểm xuyết trên ngọn cây là những tổ chim, không hiểu lạnh thế này những con chim sống ở đó ra sao, nhưng mình tin là vẫn có, vì bất chợt thấy một bầy ríu rít chao lượn trên mái nhà.
Tối đầu tiên ăn tại nhà hàng ĐongLai Shun. Bạn giới thiệu đây là nhà hàng đã có 110 tuổi, được bán các món ăn theo phong cách đạo Hồi, chủ yếu là các món dê. Món đặc trưng ở đây là món lẩu, cái nồi lẩu này, theo các bạn ấy, có số tuổi tương đương tuổi của nhà hàng.

Thú thật là không hợp khẩu vị của mình (và mọi người trong đoàn), nước lẩu thấy nhạt hoét, chỗ để nhúng thì chật chội, không cho nổi cái muôi, đồ nhúng thì thập cẩm, nào dê, nào bò, nào tôm, các loại mì, rau... Ăn được vài miếng thịt bò, thấy lẫn mùi dê vào, chả ngon nữa, mình thôi luôn. Đậu phụ cuộn, đậu phụ miếng, đều rất thô và nhạt. Khi anh bạn bên cạnh vớt mì cuộn lên thì mình biết là mình không nên gắp nữa. Anh ấy bảo, đúng mùi mì mốc của mậu dịch ngày xưa em ạ, hihi, em cũng ngửi thấy loáng thoáng rồi, kiểu mì này em xin thôi ạ. Cuối cùng chỉ ăn vài gắp rau nhúng. Món bánh rán thì chao ơi, nó cứng, khô, hình như là bột mì, ăn một miếng rồi không thể cố hơn. may mà trước khi có lẩu đã ăn được vài món nướng... Về khách sạn, cô bé phiên dịch mua mì tôm phát cho mọi người đề phòng đói.
Ăn xong, ra phố đi bộ Vương Phủ Tỉnh. Trời lạnh, xuống đến 4 - 5độC. Thỉnh thoảng lại thấy một nắp cống ngầm phun khói, mình lướt qua ngửi thấy mùi than, hoá ra khi trời lạnh người ta phun khói ấm lên cho bớt lạnh, nhưng lại dùng than !
Vào thăm nhà hàng bán lụa nổi tiếng có từ thời nhà Thanh. Hoa văn của vải rất đẹp, nhất là gấm, nhưng nói chung là khá đắt. Bạn Vi Oánh chỉ 1 chiếc áo nói là mình mặc sẽ rất hợp, mình hỏi đó là một loại áo truyền thống của Trung Quốc à, bạn ấy bảo, không, đó là áo của các công chúa ngày xưa, hi hi, không thấy giống trong các bộ phim mình đã xem. Liếc nhìn giá thấy đề 780 NDT.
Cả đoàn chẳng ai mua được gì trừ hai sếp, mỗi sếp một mũ dạ. Sếp mình thử chiếc mũ dạ màu lông chuột, có vẻ ưng ý, định lấy, mình buột miệng xui, anh lấy màu đen để hợp với cái áo dạ anh đang mặc, ok, thì màu đen. Trong thang máy, sếp rỗi tay rỗi chân thế nào săm soi ra, bên trong mũ dạ tuột chỉ một đoạn dài cả ngón tay, báo hại mình lên phòng lục đục kim chỉ. Mang đi trả, sếp lại hỏi, em còn chỉ đen không ? Sếp lôi ra cái áo dạ, cúc cổ tuột đâu từ đời nào, 3 cúc còn lại, cúc nào cũng trong tình trạng vừa cài vừa giữ không thì nó chạy mất. Trời ! Mấy chị em huy động hết mọi khả năng vẫn không thể có cúc nào vào cái cổ áo ấy cho nó ổn ổn cả.
Sáng hôm sau phải đi làm việc, tất nhiên rồi ! Công ty phía bạn khá hoành tráng, quy mô lớn, sản xuất ra các loại máy in, nghe quảng cáo là cả máy in tiền, còn các máy in hoá đơn tài chính thì là số 1 Trung Quốc. Mình cứ mắt tròn mắt dẹt mà nghe, mà xem thôi.


Buổi chiều được đi thăm Quảng trường Thiên An Môn, vào Cố Cung. He he, đợt này đi mình tép nhất đoàn, hoá nên lại vào cái chân chụp ảnh cho mọi người, mình có ít ảnh quá !

Đằng sau lưng mình là cái đồng hồ cổ, chỉ có 1 kim, dựa vào bóng của kim này mà biết được giờ, bây giờ vẫn đúng. Mình cứ thắc mắc mãi, thế những ngày mưa hoặc âm u không có Mặt Trời thì sao nhỉ ?

Cây cối trong vườn đều được gìn giữ cho đến bây giờ, vỏ cây mốc meo, sần sùi, thậm chí bóc tách hết cả, nhưng thấy cổ kính nên mình cũng chen vào chụp một kiểu ảnh làm kỉ niệm.

Buổi tối được chiêu đãi ở một nhà hàng mà theo lời TGĐ Trương thì nó lớn nhất nhì Châu Á. Đúng là rộng thật, lớn thật, hoành tráng thật, các món ăn cũng đặc biệt thật, nhưng quả thật mình chả thấy ngon, chả thấy ấn tượng gì, hình như ấn tượng nhất là khi vào/ra cửa luôn có 10 chân dài áo dạ đỏ, cổ lông đỏ đứng hô "hoan ính" ầm ĩ cả lên. Mình nhớ được nhà hàng này vì ở đây TGĐ Trương khen mình là "tài sắc vẹn toàn", ối, lần đầu tiên có người khen mình như thế, mình suýt ngất, trên xe về khách sạn mấy anh trong đoàn bảo mình, "tối nay em khỏi ngủ hè ?".
Sáng hôm sau lại phải đi làm việc rồi ra thẳng sân bay đi Tây An. Thế là chẳng Di Hoà viên, chẳng Vạn Lí Trường Thành gì cả. Mình có 2 đêm ngủ Bắc Kinh nhưng theo người Trung Quốc thì như vậy có nghĩa là mình chưa đến Bắc Kinh.

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

É, Sao moi nguoi lai khong thay thuc an TQ ngon nhi? Am thuc Tq duoc ca ngoi lam co ma? Ti ti

PTN nói...

Ui, chị chả hiểu đâu, nhưng Bắc Kinh thì khó ăn lắm, xuống phía Nam dần dần dễ ăn đi đấy. BK cả 8 ngày chắc giờ ngắc ngoải rồi em ơi !