Đây là huyện duy nhất của Hà Giang mà mình chưa tới, thế nên tết cứ thích leo 12 km lên đỉnh Tả Mò, tới đây chụp một bức ảnh.
Bên dưới bàn tay của mình là một ngôi nhà đơn côi. Làm thế nào để nhảy bụp một cái xuống sân nhà bây giờ nhỉ ?
Năm nay anh xã bảo còn nhiều thời gian, đi xuống sườn dốc bên kia nhé. Thế là được nướng thịt trâu, may quá. Một nhà người Dao, thịt con trâu để làm nhà, phản thịt nướng ngay cạnh đường, ai đi qua cũng dừng lại hỏi mua. Mình đứng đó cười cười, ko bán đâu, ko bán đâu, mấy chú trên xe khách tưởng mình đã thầu trọn cả phản mang về, chép miệng tiếc rẻ tưởng chậm chân...
Tết của trẻ em thế nào cũng có đống lửa thế này. Đơn giản vì rét, và vì chúng có những thứ bánh có thể nướng luôn được. Mình cũng "mua" được 2 cặp bánh mật của người Dao. Sáng nay định cho vào lò vi sóng...
Anh này là lãi nhất, kêu, mấy chục năm rồi anh chưa được bắn súng cao su đấy.
Thảo nào bắn xong mấy phát mặt mũi hớn hở thế ! Khéo mà chỉ rụng mấy cái lá đa !