Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Mẹ ơi !


 Mẹ ơi, con yêu Mẹ, con nhớ Mẹ lắm.


Những ngày cuối cùng của Mẹ



Ngày 18/11/2011, bác sĩ thông báo với mình là Mẹ có khối u trong gan, sau mấy năm Mẹ điều trị viêm gan B và C.
Một tuần sau đó, các xét nghiệm cho thấy gan của Mẹ rất yếu, bác sĩ nói là không điều trị được các phương án Tây y nữa, kể cả phương án hiện đại lúc đó là nút mạch.
Mình lấy thuốc lá ở Sông Công cho Mẹ uống, vài ngày đầu thấy Mẹ đỡ mệt, nhưng sau hơn 1 tháng thấy không hiệu quả.
Có người mách thuốc của ông lang Kiểm ở Lương Sơn rất hay, đã từng chữa được nhiều ca bệnh viện trả về, mình tìm đến đó.
Sau khoảng 10 ngày uống thuốc đó, mình nhớ khoảng 25 tết, thấy tác dụng của thuốc ngay. Trước đó bụng Mẹ đã khá to, có nhiều dịch, uống thuốc được 1 tuần bắt đầu dịch rút dần dần, rõ nhất qua đường hậu môn. Mẹ nói, mỗi lần đi đại tiện thấy khắm lắm, ra toàn phân đen sì. Mấy anh chị em đoán rằng chắc nước dịch trong bụng rút dần ra, thế mà đúng. Tết Nhâm Thìn, cả mấy anh chị em đều tập trung ăn tết ở nhà hết với Mẹ.
Sau tết, Mẹ khỏe dần lên, bụng rút gần như hết dịch, không ấm ách khó chịu. Mẹ khoe là lên viện, có bà cứ xoa bụng Mẹ và khen, sao bụng bà đẹp thế, tôi cũng bị gan mà bụng cứ chướng ra, gõ kêu bung bung. Rồi dần dần mình thấy người Mẹ cũng rút bớt một chút, mình đoán là nước ứ trong người (chưa hẳn là phù) rút đi, bắp tay bắp chân Mẹ săn chắc hơn, sờ thấy thịt da thật hơn, như không phải thịt da người ốm.
Ai cũng bảo, thuốc lá của ông lang này tốt, có hiệu quả. Mình còn đưa Mẹ đi 103 nhờ mấy bác sĩ quen để khám mắt. Năm trước, mẹ muốn mổ thay thủy tinh thể để mắt sáng hơn, nhưng tiểu cầu thấp quá, nên đã làm thủ tục xong rồi mà bác sĩ viện Mắt TW lại không mổ nữa. Giờ mình biết là không thể mổ được, nhưng Mẹ không biết, nên đưa Mẹ đến 103 để nhờ bác sĩ tư vấn sao cho Mẹ không còn quá lăn tăn về cái mắt nữa. Sau khi khám, bác sĩ nói mắt Mẹ 1 bên bình thường, 1 bên còn 5/10, Bà cứ yên tâm, còn lâu mới không nhìn thấy gì. Ra về, thấy Mẹ có vẻ yên tâm hơn, không lo lắng nhiều như trước về mắt. (Trước Mẹ cứ kêu, tao mà mù thì còn sống làm gì, không nhìn thấy gì thà chết còn hơn!, nhưng mình giấu Mẹ chuyện K gan, nên chỉ động viên chữa bệnh chính là gan đã, mắt chưa vội gì, Mẹ vẫn còn đan len được kia mà. Năm sau này Mẹ đã không đan len nữa, để giữ mắt. Các cháu chắt đã kịp giữ lại quần áo mũ len Mẹ đan cho vào các mùa đông trước).
Sau tết, có người mách bài thuốc hay, mổ con rắn hổ mang chúa lấy quả tim ra cho Mẹ uống ngay, sau đó cho một ít tiết rắn vào 1 cốc nước dừa để Mẹ uống. Tính ra, Mẹ đã uống khoảng chục con rắn như thế. Không biết có phải vậy mà Mẹ không đau đớn như những người bệnh ung thư khác.
Trước đợt nghỉ tết dương lịch 2013, Mẹ bắt đầu xuất hiện một vài cơn đau nhẹ. Trưa ngày 31/12/2012, mình thấy Mẹ mệt và có vẻ đau nên đưa Mẹ vào viện. Chiều và tối hôm đó, được bác sĩ chăm sóc, sáng hôm sau Mẹ tỉnh táo hẳn và không đau gì cả, mọi sinh hoạt lại gần như bình thường. Tuần đó, Mẹ ở lại viện làm các xét nghiệm, chiếu chụp, bác sĩ nói khối u đã ăn lan sang phổi. Tuy nhiên Mẹ cũng không đau nhiều.
Ngày 4/1/2013, chị gái nói Mẹ có vẻ mệt, hôm sau em lên sớm đi. Mình lo lắng chả ngủ đêm ấy, nghĩ mãi không ra mình nên làm gì lúc này. Sau đó Hảo gọi điện cho ông lang và nói hiện trạng bệnh của Mẹ, khối u đã ăn lan sang phổi, ông lang bảo vậy để ông điều chỉnh thuốc. Sáng 5/1, Hảo đi lấy thuốc, mình đi làm bù và giải quyết một số việc, chờ đến 1g chiều thuốc về, mình mang lên Thái Nguyên.
Chiều ấy lên Thái Nguyên, mình không vào viện ngay, về nhà sắc thuốc mới, nấu cơm mang vào viện, còn hỏi Mẹ ăn gì để nấu, Mẹ bảo chỉ cần ít nước canh ngọt ngọt thôi. Mình xay thịt, đun nhừ và thả ít cải xoong, hấp thêm mấy miếng thịt thăn vào nồi cơm và mang vào viện. Mẹ ăn được gần nửa bát cơm chan canh, và nói rằng canh ngon, Mẹ ăn được. Mẹ uống được 4 – 5 lần, khoảng hơn 2 cốc thuốc mới.
Ăn uống xong, rửa ráy sạch sẽ, Mẹ và mình lên giường nằm, Khánh và Giang về nhà ăn cơm. Các bạn bệnh nhân giường cạnh và Mẹ vẫn nói chuyện bình thường. Mẹ lơ mơ ngủ, còn bảo mình cho Mẹ uống viên thuốc ngủ để ngủ cả đêm cho ngon giấc, mình bảo, khoảng 9 giờ hãy uống Mẹ ạ.
Gần 9 giờ, Mẹ đi đại tiện, uống nửa cốc thuốc lá và viên thuốc ngủ. Mình hỏi Mẹ uống sữa luôn không, Mẹ bảo, thôi giờ Mẹ hãy còn no, để đêm tỉnh giấc có đói hãy uống. Mẹ vừa định nằm xuống để mình đắp chăn đi ngủ, chợt Mẹ đưa tay xoa bụng và kêu, Mẹ đau quá, lấy hộp dầu xoa cho Mẹ. Mình đã không tìm hộp dầu, vì nghĩ dầu không có tác dụng, vừa xoa bụng Mẹ vừa pha viên thuốc giảm đau, chưa tan hết mình đã đưa Mẹ uống. Xong chạy sang gọi bác sĩ, về mình cho tý nước vào chỗ thuốc giảm đau còn lại và đưa vào mồm Mẹ, mình đã thấy Mẹ không uống được như lần trước. Bác sĩ đến đo huyết áp nói huyết áp rất thấp, tình hình rất xấu, mình vội nhờ truyền và tiêm các loại thuốc trợ lực để cấp cứu Mẹ. Bác sĩ gọi mình sang phòng, nói rằng khả năng khối u vỡ, nên Mẹ trụy huyết áp luôn, đã tiêm và truyền các loại thuốc mạnh nhất để duy trì sự sống rồi, nhưng sự duy trì ấy không quá 30 phút để đưa được Mẹ về nhà.
Trong lúc luống cuống, nhờ bấm điện thoại rồi nhờ bạn bên cạnh nói, gọi chị Thảo xuống, gọi các cháu lên, gọi anh Hảo lên. Khi chị Đường, Khánh và Giang lên đến viện thì Mẹ gần như đã hôn mê, không nói được gì. Mình chẳng biết phải làm gì, hỏi chị Đường ơi, em làm gì bây giờ ?
Chị Đường giao cho Khánh và Giang về dọn nhà, 2 chị em ở lại gọi xe, thu dọn đồ và đưa Mẹ về. Về đến nhà chị Thảo và anh Nghĩa đã đến nơi. Mẹ mất lúc 21g30 ngày 5/1/2013.
Đêm, mình và chị Thảo định lau người Mẹ và thay quần áo, xong lúc đó Thúy Anh và Bống chưa lên đến nơi, lúc đầu bảo đợi, sau lại thôi định làm luôn. Bất chợt mất điện. Chị Thảo bảo Bà muốn đợi cháu nội Bà lên rồi hãy làm đấy. Lúc đó mình cũng chẳng biết ra sao nhưng thôi đợi. Đúng lúc Thúy Anh bước vào nhà, điện bừng sáng lên, mọi người bảo đúng là Bà đợi nó lên thật. Mình và chị Thảo cùng các cháu gái lau người, mặc quần áo cho Mẹ. Khánh bảo, Bà thích mặc bộ quần áo trắng để Bà gặp Ông là Ông nhận ra Bà ngay. Khánh chải đầu, đánh phấn cho Bà như khi Bà còn sống, nó bảo, Bà chỉ thích cháu chải đầu cho Bà thôi, lần này là lần cuối cùng cháu được chải đầu cho Bà đây.
10 giờ sáng ngày 6/1 làm lễ khâm liệm, nhập quan ; 11 giờ ngày 7/1 đưa Mẹ về Chợ Mới. Các anh chị trên đó đã chuẩn bị sẵn sàng, đầy đủ, bà con xóm giềng cũ ra viếng Mẹ rất đông, đưa tiễn Mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng. Mình, Hảo và anh Dương là 3 người cuối cùng rời khỏi mộ mẹ. Chiều tối, anh Ngọ vẫn còn nhớ một việc là mang đèn dầu và chai nước ra đặt trên mộ theo phong tục. Đám tang Mẹ có các anh chị em bạn bè đồng nghiệp của mình và của các anh chị đến chia buồn rất đông. Rất nhiều người ở xa không về được đã gửi hương hoa về viếng Mẹ.
Mẹ đã mua sẵn bộ quần áo lục phù từ lâu. Khi khâm liệm Mẹ thì mặc vào, tuy nhiên bộ quần áo ấy có khăn che mặt, nên khi anh Dũng và chị Hiền về sau giờ khâm liệm đã không được nhìn mặt Mẹ lần cuối nữa.
Khi Mẹ mất có 3 khăn tang màu vàng, tức là 3 chắt, các chắt đều về viếng Cụ được, dù 2 đứa ở rất xa.
Chị Hải là dâu cũ, anh chị đã bỏ nhau gần 30 năm, anh Chiến đã mất, cũng về chịu tang Mẹ. Mình bảo chị, em không dám mua áo tang của chị đâu, tùy tình cảm của chị đối với Mẹ thôi, em đợi ý chị. Chị bảo, em mua áo đi, chị mặc áo xô để tang Mẹ.
Mọi người an ủi rằng, sau khi phát hiện K gan giai đoạn cuối, Mẹ đã duy trì được hơn 1 năm trong trạng thái khá khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ, vẫn đi bộ, đi đọc báo, tham gia văn nghệ với các cụ hội người cao tuổi, tự phục vụ mình… thế cũng là khá lâu rồi. Và Mẹ không phải chịu cảnh đau đớn về thể xác, tinh thần không phải chịu tâm lí là mình mắc bệnh ung thư sắp chết rồi… sống vui vẻ đến phút cuối. Mệnh trời không ai tránh được, Mẹ đi như thế là thanh thản, nhẹ nhàng.
Vâng, Mẹ đi thanh thản nhẹ nhàng Mẹ nhé, con mong Mẹ gặp được Bố ở nơi xa ấy, Bố đợi Mẹ ở đó 25 năm rồi.