3g chiều thứ 6, Nó gọi, mẹ ơi, về đánh cảm cho con với, con sốt.
Về đến nhà, mẹ thấy lo lo, bố đi công tác, nhỡ đêm con sốt cao thì sao, thôi không đánh cảm con ạ, để mẹ đưa sang viện E truyền, đỡ sốt.
Sau khi truyền 2 chai nước, 1 chai giảm sốt, 7g30 hai mẹ con về đến nhà. Nó chỉ ăn được 3 thìa cháo, rồi nôn hết. Kể từ đó đến 2g đêm, nôn 4 - 5 lần, chả có gì trong bụng, nôn ra mật ! Trời ạ, giờ cứ nghĩ đến cái thứ nước lờ lờ vàng đó là mẹ sợ.
Sáng thứ 7, hai mẹ con lại vào viện, lại truyền. Lại 1 chai hạ sốt và 3 chai nước. Nó không sốt cao, từ sáng đến 4g chiều chỉ nôn 2 lần (chắc tại trong bụng chả có gì mà nôn), BS lại cho 2 mẹ con về.
Vẫn không thể ăn được gì, con cứ ăn vào lại nôn, sợ và mệt nên chả chịu ăn. Song đến 9g tối tự nhiên đau đầu dữ dội, Nó ôm đầu lăn lóc, mẹ sợ quá, lại đưa luôn vào viện.
Lần này, BS trực cấp cứu cho thẳng vào khoa truyền nhiễm, sau một hồi thuốc men cấp tập, Nó bớt đau và thiu thiu ngủ.
3g sáng, lại những cơn đau đầu cấp tập, nôn (chả có gì để nôn, toàn ra tý mật). BS bảo, có lẽ cháu bị viêm màng não chị ạ. Mẹ lo quá, Nó toàn ốm vào lúc bố đi vắng !
Đến 8g30, BS quyết định chọc tủy sống để xét nghiệm, đồng thời sau khi chọc tủy cũng sẽ đỡ đau đầu. Chưa lần nào mẹ biết vụ chọc tủy này nên cũng sợ sợ xong BS không cho vào phòng, đứng ngoài chờ. Rồi cũng xong, cô y tá ra bảo, may nhé, nước trong, có nghĩa là không phải viêm màng não mủ, virud thôi. Sau đó, Nó phải nằm bất động vài tiếng đồng hồ. BS cho đơn thuốc, dặn mẹ mua và dùng ngay. Tạm ổn ổn một chút, BS trực đêm đó ra về.
Ngay sau đó, BS trực ngày chủ nhật tới, xem xét một hồi, rồi lại gọi mẹ ra, lại cho đơn thuốc, dặn đi mua ngay tại nhà thuốc đã ghi trong đơn, cho dùng ngay. (Thú thật, ghét nhất BV E chi tiết này, điều trị bệnh nhân gì mà chả có phác đồ, mỗi BS cho 1 đơn thuốc, cách nhau chưa đầy 1 giờ đồng hồ !). Mẹ đi mua về, may mà nghĩ ngợi vân vi thế nào, lại chưa thấy BS đâu để hỏi lại, chưa cho con dùng.
Chừng 11g, Nó lên cơn đau đầu khủng khiếp, khóc ầm ĩ, đang mẹ khóc con khóc thì chị Hảo và anh Thành tới. Thương Nó quá, khi biết là viêm màng não thì lo lắng về việc điều trị (quả thật từ lúc BS thứ 2 cho đơn, mẹ đã không an tâm, cứ thấy bất an thế nào). Sau vài cú điện thoại tư vấn, mẹ và anh chị quyết định chuyển Nó sang Bạch Mai. Thế là bỏ lại 2 đơn thuốc dở dang mới dùng có 1 ống, Nó nhập vào Khoa Truyền nhiễm BV Bạch Mai. Nằm được trên giường bệnh viện thì bố cũng vừa về tới, mẹ thấy bớt lo đi hẳn.
Đúng là viện rất đông, đúng là quá tải, nhưng thú thật, thà chịu sự đông đúc quá tải để được điều trị theo một phác đồ thống nhất, và nhất là yên tâm không bị cảnh tý tý lại chạy đi mua thuốc theo đơn của BS. Ở Bạch Mai, mọi thứ thuốc BS kê đều được dùng luôn tại chỗ, có bảo hiểm hay không đều thế. Người nhà bệnh nhân chỉ còn việc trông nom truyền dịch, uống thuốc, lấy cơm cháo cho bệnh nhân...
Mấy BS bên viện E nói, cháu chớm viêm màng não mủ, nặng đấy, nằm điều trị nhanh nhất là 10 ngày đến 2 tuần, thậm chí 3 tuần đấy chị nhé. Mẹ đã lo lo, nghĩ xem nếu con nằm viện 2 - 3 tuần thì sắp xếp công việc nhà thế nào. Sang Bạch Mai, mấy BS bảo bệnh này thường nằm lâu, nhưng cháu nhẹ thế này chắc nhanh thôi, mẹ đỡ lo hẳn. Từ chiều chủ nhật, Nó được điều trị tích cực tại phòng cấp cứu, sáng thứ 2 đã chuyển lên phòng điều trị, từ đó bắt đầu ăn được ít cháo, đã không đau đầu nữa. Sáng thứ 3, BS chọc tủy sống để xét nghiệm lại. Nó bảo, mẹ ơi, hình như họ không tiêm thuốc tê đâu, chỉ bôi ngoài tý thôi, bên viện E có tiêm mũi thuốc tê nên đỡ đau hơn mẹ ạ.
Sáng thứ 4, BS bảo mẹ, cháu đã hồi phục, thực ra có thể cho về, nhưng nếu yên tâm thì nên để cháu điều trị đến cuối tuần, cho hết liều kháng sinh, tốt hơn, không sợ di chứng gì chị ạ. Mẹ mừng quá, đúng là Nó hồi phục rất nhanh, ăn uống được và tỉnh táo, mẹ bảo bố, bố cũng nhất trí với BS, thứ 6 ra viện. Ngày thứ 5 và thứ 6 trôi qua trong viện hình như thật nhanh.
4g chiều thứ 6, bố mẹ và Nó về đến nhà, nhưng quả thật, đến lúc đó mẹ mới thấy mệt rũ cả người, ngủ luôn được một giấc ngắn.
Có chuyện này ban đầu mẹ giấu Nó, mãi sau mới kể lại. Chuyện là từ hôm thứ 3, tự nhiên Nó bị nấc. Đủ các kiểu mẹo, rồi uống nước, nhịn thở... không sao khỏi được. Đến tận chiều tối thứ 4 vẫn chưa khỏi. Bố mẹ lo lắng, hỏi BS xem liệu có phải do chọc tủy sống có vấn đề (chả là Nó kêu đau hơn lần trước) mà gây nấc hay không, BS khẳng định là không phải. Khoảng gần 10g tối, Nó nấc mạnh, to hơn, liên tục hơn. Mẹ lo quá, chạy ra hành lang thầm thì gọi điện nhờ ông nội thắp hương Bà nội, để Bà phù hộ cho khỏi nấc. Mẹ gọi điện xong, vào phòng được vài phút thì thấy Nó khỏi hẳn. Đến khi ông gọi điện thông báo đã thắp hương bàn thờ Bà, và cả bàn thờ tổ tiên nữa, thì mẹ vội vàng, ông à, cháu ổn rồi ạ. Ông giật mình, nhanh thế à, thiêng thế...