Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Bài ca về giảng đường đại học

Nguyễn Kiến Thọ

Mai, bạn ơi dù bạn đi xa
Dù tới Điện Biên hay về xứ Lạng
Heo hút một dải miền rừng
Mái trường nhỏ tuềnh toàng dăm mái lá
Những riêng tư dẫu còn mới lạ
Thì cuộc đời đâu dễ đã nguôi quên
Nơi ấy mái trường, thuở ấy sinh viên

Giảng đường hẹp, ước mơ thì rộng mở
Nơi tề tựu bao bạn bè quen lạ
Nơi niềm vui không mất mát bao giờ
Tiếng trống trường thức lại tuổi ngây thơ
Mùa hạ đến suy tư chùm phượng đỏ
Thầy giáo già những nếp nhăn rạng rỡ
Mắt nheo cười trẻ lại mỗi mùa thi

Đấy, giảng đường (chẳng mơ mộng gì đâu)
Con đường nhỏ mùa mưa còn lầy lội
Bàn chân bước, bàn chân... ai đoán nổi
Dấu mình đi in bóng đã bao người
Ai cũng nhớ về năm tháng quá xa xôi
Một góc tuổi sinh viên mình ở lại
Giảng đường đã mấy lần thay áo mới
Dấu mực vương trên bàn gỗ hoen mờ
Ai đã một lần ngắt những bông hoa
Nâng niu ép nơi trang đầu cuốn sổ
Nơi những nỗi buồn cũng xui ta nhớ
Mỗi mùa thi lần lữa kéo nhau qua

Mai, bạn ơi dù bạn đi xa
Dù tới Điện Biên hay về xứ Lạng
Dẫu biết thế cuộc đời không đơn giản
Tiếc những gì đẹp nhất phía sau lưng
Trăm mọi ngả đường chẳng thể nào quên
Con đường nhỏ tới giảng đường đại học.


Mấy ngày nay nhộn nhịp đợi hội lớp đại học gặp nhau, có 2 đứa mình chưa gặp lại sau 20 năm, mà chẳng phải xa xôi gì, đây với Quảng Ninh. Còn không bằng đứa xa nhất, tận nửa kia bán cầu thì lại cứ 1- 2 năm gặp/lần !
Giờ trường đông quá, các khoa không tổ chức cùng nhau được, cũng hơi tiếc ! Chơi với hội khác khoa cũng nhiều, mà bọn đấy thì lại càng ít thông tin, gặp thì thích lắm. Năm nay khoa Toán, khoa Hóa không tổ chức cùng đợt với khoa Lí mình, một số người muốn gặp lại phải đợi 5 năm nữa !
Anh xã cứ kêu, ngày nào tôi chả hội lớp, chỉ béo mấy đứa hồi xưa yêu đương không lấy được nhau thôi...

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

HOA

Lâu lâu mình chưa có ai tặng món gì, nhất là hoa thì hình như càng xa xỉ. Mình toàn tự tặng mình tứ lung tung, nào giầy, túi, ví, thậm chí chuyển từ xì tai váy liền sang xì tai quần áo sơ vin nên đồ đạc mấy nay cũng lắm. Thế mà vẫn chưa hết được đam mê. Cũng đang có ý đợi đợi xem sắp đến cái ngày mà ít nhất cũng có mít tinh hội họp chi chi đó, mình có gì thêm không, hìhì...
Chiều tối hôm trước, thấy bạn Hoa lễ mễ bưng một cái hộp khá to vào, mở ra và đặt lên bàn "Cháu mua tặng cô nhân ngày 20/10". "Ái chà chà, to thế, phức tạp thế..." Tuy kêu lên thế nhưng trong bụng mình sướng âm ỉ. Thế là mình có hoa rồi, thế là cũng có ai đó thấy mình hình như thua ai đó (hic hic, đoạn này đụng chạm à nghen !)

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Điện Biên Phủ

Đây là tượng đài Kéo pháo, được xây dựng trên đường đến Điện Biên Phủ. Hình như lúc qua đó mình say xe nên giờ không nhớ chính xác ở đoạn nào.




Vào thăm nơi làm nên "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu"

Hai bên đường là bản người Thái, thanh bình, thơ mộng. Bạn này ngắt trộm bông hồng leo ở bờ rào bị một bạn nháy luôn !


Đường vào khu di tích. Các em nhỏ người địa phương hiếu khách luôn đi bên cạnh, nhường đường tốt cho khách du lịch.


Mình thì cứ thấy bọn trẻ con là thích chụp ảnh.


Còn thanh kẹo béo cuối cùng trong túi.


Hầu như ai lên đến đây cũng chụp một cái ảnh ở vị trí này. Ngày bé học Lịch Sử, hình như chưa bao giờ mình dám mơ mộng có ngày được đứng ở chính nơi đây.


Ngồi trong hầm làm việc của Đại Tướng. Hầm này thông sang hầm của tướng Hoàng Văn Thái. Tối om om, thế mà không hiểu sao ai đó vẫn chụp được cho mình một cái ảnh tương đối sáng thế này.


Đây là hướng dẫn viên của mình trong suốt chuyến đi. Nghe các cậu bạn ấy bảo : Bạn ấy thuộc lịch sử nhất đấy ợ.


Tiễn khách.



Đồi A1



Vẫn còn lại hàng rào dây thép gai.


Và hầm tiếp viện của quân đội Pháp.


Bây giờ, đồi được đặt thêm chữ A1 vào đây.


Định là "5 chị em trên một chiếc xe tăng" cơ, nhưng một chị mãi không sao leo lên được, đành đứng bên cạnh.


Cứ tưởng hầm ĐờCát nằm trên đồi A1, (hi hi, không hiểu trong SGK có nói rõ điều này không nhỉ ?), thế là mấy tên thử làm ĐờCát phát xem cảm giác thế nào ! Hóa ra hầm ĐờCát nằm ở chỗ khác cơ.



Nào cùng đi đến....



Chắc là ông ta chui ra hàng từ cửa này, vì có hai cửa hầm, đây là cửa chính, mà sao không nghe hướng dẫn viên nói gì, cũng chẳng nghĩ ra để mà hỏi !


Và đây là tượng đài chiến thắng, được xây dựng ở thành phố Điện Biên Phủ hiện giờ.


Sau lưng mình là Cánh đồng Mường Thanh ngày nay, không chỉ là những thảm lúa vàng rực nữa, một đô thị đã được xây dựng.



Trên đường về Hà Nội, ghé qua thăm lại Nhà tù Sơn La. Cây đào Tô Hiệu bây giờ đã chết hẳn, chỉ còn cành ghép này thôi. Cũng vẫn biển Cây đào Tô Hiệu cả, nhưng ở bức ảnh trước của mình (http://ptn-ptn.blogspot.com/2010/08/nho-son-la.html) thì khác hẳn !