Nguyễn Kiến Thọ
Mai, bạn ơi dù bạn đi xa
Dù tới Điện Biên hay về xứ Lạng
Heo hút một dải miền rừng
Mái trường nhỏ tuềnh toàng dăm mái lá
Những riêng tư dẫu còn mới lạ
Thì cuộc đời đâu dễ đã nguôi quên
Nơi ấy mái trường, thuở ấy sinh viên
Giảng đường hẹp, ước mơ thì rộng mở
Nơi tề tựu bao bạn bè quen lạ
Nơi niềm vui không mất mát bao giờ
Tiếng trống trường thức lại tuổi ngây thơ
Mùa hạ đến suy tư chùm phượng đỏ
Thầy giáo già những nếp nhăn rạng rỡ
Mắt nheo cười trẻ lại mỗi mùa thi
Đấy, giảng đường (chẳng mơ mộng gì đâu)
Con đường nhỏ mùa mưa còn lầy lội
Bàn chân bước, bàn chân... ai đoán nổi
Dấu mình đi in bóng đã bao người
Ai cũng nhớ về năm tháng quá xa xôi
Một góc tuổi sinh viên mình ở lại
Giảng đường đã mấy lần thay áo mới
Dấu mực vương trên bàn gỗ hoen mờ
Ai đã một lần ngắt những bông hoa
Nâng niu ép nơi trang đầu cuốn sổ
Nơi những nỗi buồn cũng xui ta nhớ
Mỗi mùa thi lần lữa kéo nhau qua
Mai, bạn ơi dù bạn đi xa
Dù tới Điện Biên hay về xứ Lạng
Dẫu biết thế cuộc đời không đơn giản
Tiếc những gì đẹp nhất phía sau lưng
Trăm mọi ngả đường chẳng thể nào quên
Con đường nhỏ tới giảng đường đại học.
Mấy ngày nay nhộn nhịp đợi hội lớp đại học gặp nhau, có 2 đứa mình chưa gặp lại sau 20 năm, mà chẳng phải xa xôi gì, đây với Quảng Ninh. Còn không bằng đứa xa nhất, tận nửa kia bán cầu thì lại cứ 1- 2 năm gặp/lần !
Giờ trường đông quá, các khoa không tổ chức cùng nhau được, cũng hơi tiếc ! Chơi với hội khác khoa cũng nhiều, mà bọn đấy thì lại càng ít thông tin, gặp thì thích lắm. Năm nay khoa Toán, khoa Hóa không tổ chức cùng đợt với khoa Lí mình, một số người muốn gặp lại phải đợi 5 năm nữa !
Anh xã cứ kêu, ngày nào tôi chả hội lớp, chỉ béo mấy đứa hồi xưa yêu đương không lấy được nhau thôi...